Dở khóc dở cười khi tìm việc làm thêm. Đầu học kỳ 2 năm thứ nhất ở Học viện Ngoại giao, Hoài Thịnh đã bắt đầu tìm kiếm công việc làm thêm liên quan đến content, sale, luật để có kinh nghiệm và thu nhập chi trả sinh hoạt phí hàng tháng.
Lúc này một chiếc ô tô 16 chỗ của công ty chuyên phục vụ tang lễ vừa đi vừa bật đèn khẩn cấp. Khi tới ngã ba chiếc xe ô tô chuyển hướng rẽ phải và vẫn chỉ bật đèn khẩn cấp. Do không chú ý quan sát, ô tô này đã đâm phải một người phụ nữ đang chở hàng đi
Lúc đó, tôi có chia sẻ với em ấy rằng nếu như em có 1000 người theo dõi mà em không kiếm được tiền thì làm sao em kiếm được tiền nếu có 10k hay 100k người. Lúc đó đơn giản là em thêm số 0 vào đằng sau những số mà thôi. Thực tế mà nói đến bây giờ kênh Youtube của
Thương nhất cái nết môn gì kém sẽ tự giác học đến khi hết kém thì thôi, cái gì biết là đúng thì sẽ làm bất kể có khó khăn đến đâu. Thế nên phải tranh đấu mẹ sẽ tranh đấu, sợ gì. Ảnh: kết quả bài thi IGCSE
Ngoài tiền lương của những ngày làm việc, lao động nữ đi làm trước khi hết thời hạn nghỉ sinh con vẫn được hưởng chế độ thai sản cho đến khi hết thời hạn quy định tại khoản 1 hoặc khoản 3 Điều 34 của Luật này. Như vậy, người lao động đi làm sớm vừa
- Hôm nay em làm đơn xin nghỉ phép vì không may bị sốt xuất huyết/thủy đậu nên làm đơn này xin phép nghỉ 1 tuần, đến khi sức khỏe hồi phục sẽ đi học lại. Em hứa trong thời gian nghỉ bệnh vẫn sẽ chép bài và làm bài tập các môn học đầy đủ.
Trong tháng Sáu, một số người trải qua thời gian chờ đợi hơn 4 tháng để làm mới hay gia hạn passport Úc. Trước đại dịch có khoảng 7.000-9.000 đơn đăng
1bG0QWu. ☆ 4. Sự kiện ác liệt Chu Hoằng cũng không nhận ra mình lập tức thẳng người, giọng điệu cũng lạ đi, “À tổng giám đốc chào anh, tôi là Chu Hoằng, người vừa rồi.” Bên kia tựa hồ thoáng, im lặng một chút, Chu Hoằng lập tức đổ mồ hôi lạnh nghĩ, ây da đúng là quý nhân hay quên chuyện mới thoáng cái mà đã quên mất tiêu rồi. Rất may đối phương thản nhiên nói câu “Ừ, có nhớ.” Chu Hoằng thế mà thở nhẹ một hơi, sau đó da mặt dày hỏi “Hôm nay là cuối tuần, không biết tổng giám đốc có rảnh hay không, tôi muốn mời tổng giám đốc ăn bữa cơm nhạt, để tạ ơn tổng giám đốc đã cứu giúp.” Một câu nói có ba chữ “tổng giám đốc”, cũng buồn nôn muốn chết, Chu Hoằng hung hăng khinh bỉ chính mình một phát. Bên kia lại im lặng, tim Chu Hoằng dâng lên, tựa hồ nhìn thấy nhân dân tệ trước mắt tung cánh bay đi, nhất là khi nghe thấy người bên kia nói “Một cái nhấc tay mà thôi, không cần nghiêm trọng vậy đâu…”, nỗi lòng tràn ngập mong đợi của hắn lập tức bị nước lạnh tưới ướt sạch lạnh ngắt. Lúc Chu Hoằng đang nhanh chóng tổ chức câu kết thúc, rồi lại nghe người bên kia điện thoại bỗng nhiên đổi chủ đề, không nhanh không chậm nói “Đồ ăn trong khách sạn này nọ đều na ná nhau cả, hay là không đi, cậu lên đây, chỗ tôi có một ít đồ ăn…” Vậy là tiết kiệm tiền rồi nha! Chu Hoằng giật mình, khóe môi như toét đến mang tai rồi, rồi lại giả vờ bình tĩnh đáp “Ý kiến tổng giám đốc thật hay, vậy tôi lên liền, tổng giám đốc chờ tôi.” Cúp máy, Chu Hoằng lập tức đi về hướng ngược lại, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm, làm sao mới có thể gợi ý chuyện công việc. Trong thang máy, Chu Hoằng soi vách sắt trơn bóng loạn xạ một hơi, sau khi chỉnh lý một hồi vẫn phải xì hơi, thầm nghĩ Lúc này có đại sư hoá trang cấp thế giới xuất hiện trước mắt, cũng ditme không cứu vãn nổi hình tượng tệ hại của hắn, cứ nhìn mặt xanh tím này đi, cứ như thằng hề. Đứng trong phòng khách, nhìn Trương Cảnh Minh rót rượu trước quầy bar, Chu Hoằng cảm thấy mình có chút não tàn, hắn nên chọn lúc ăn cơm mà gọi điện thoại chứ, bây giờ hay rồi, mới mười giờ sáng, ăn cái gì trời. Nhấc chân định đi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Chu Hoằng lúng túng nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh ta ra hiệu “Tùy ý”, bèn gật đầu, tránh đi mấy bước móc điện thoại ra nhìn, là Lương Tử. Hôm nay đang nghĩ tới thằng này, nó liền gọi tới, quả là thần giao cách cảm, không hổ là huynh đệ tốt. Trong hai ngày lần đầu tiên cười thật lòng, Chu Hoằng ấn nút nghe, điện thoại còn chưa dán lên lỗ tai, đã nghe thấy Lương Tử sốt ruột phát cáu to giọng “Mày mở email xem đi.” Vừa dứt lời, không chờ Chu Hoằng phản ứng gì, rồi cúp máy ngay. Chu Hoằng nhìn điện thoại nhíu mày, khó hiểu hết một hơi, trong lòng mắng thằng này vui buồn thất thường giở trò quỷ gì vậy, cùng lúc đó, lại có một cảm giác chẳng lành cực độ đột nhiên kéo tới, Chu Hoằng giật mình, cũng không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng liền chạy về phía laptop Apple trên bàn ở phòng khách, cạch cạch gõ một hồi, sau đó gắt gao nhìn thẳng màn hình. Khi thấy rõ trên màn hình đồng thời bắn ra mười mấy tấm ảnh, Chu Hoằng lập tức bùng nổ, cơ thể ngã nghiêng lui hết mấy bước, gương mặt trắng như tờ giấy. Trên màn hình, từng tấm ảnh chỉnh tề, đúng là hắn thân không mảnh vải, tư thế tệ hại bất đồng, cái tương đồng duy nhất, chính là trong mỗi tấm hắn đều nhắm chặt mắt như chết, giống như cái tượng hình người mặc cho người ta làm gì thì làm. Chu Hoằng chỉ cảm thấy trong cổ họng ù ù rung động, một búng máu nghẹn ở ngực khiến hắn muốn chết đi cho rồi, nếu như không phải lúc này Trương Cảnh Minh đột nhiên vỗ hắn một cái, chắc hắn đã tự khiến mình chết ngộp rồi. Hắn bất chợt quay đầu nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh ta cau mày, trong đôi mắt đen kịt là hàm xúc khó hiểu. Lúc này Chu Hoằng sớm đã thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy tâm tình trong mắt Trương Cảnh Minh làm hắn vô cùng khó chịu, tựa như hắn là ngoại lai, là tên biến thái. Chu Hoằng lảo đảo cơ thể, giọng nói khàn khàn khó nghe, không thể khống chế nói sảng “Đây, đây không phải là thật, người bên trong không phải tôi…” Nhưng trong lòng lại quỷ dị rõ ràng, người trong ảnh rõ ràng chính là hắn, hắn còn nhận ra bàn tay đang nâng người hắn trong ảnh, chính là của Triệu Tả. Môi mỏng của Trương Cảnh Minh khẽ nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay ra nắm cánh tay của Chu Hoằng, như là sợ hắn mất khống chế. Nhìn chằm chằm đôi mắt đen kịt ngưng trọng của Trương Cảnh Minh, vào sâu ra ngắn thở hổn hển mấy hồi, Chu Hoằng cũng tạm tỉnh táo lại, gương mặt không còn dọa người quá nữa, hắn nghiêng mặt đi, nhìn về một hướng, há miệng bất động, dần dần, sắc mặt trở nên khiếp sợ và vô vọng cực độ. Lương Tử không biết từ đâu nhìn thấy những tấm ảnh này, nhận ra là hắn, cho nên mới gửi cho hắn xem, nói cách khác, hình đã tung ra ngoài, nghĩa là, sẽ không chỉ có mỗi mình Lương Tử nhìn thấy hình! Lại một búng máu dồn lên đỉnh, Chu Hoằng tựa như nổi cơn điên nhào về phía laptop, muốn xem hình từ đâu ra, nhưng tay còn chưa chạm tới bàn phím, cơ thể đã bị kéo mạnh ra sau, sau đó nhìn thấy màn hình bị một bàn tay thon dài hữu lực quả quyết đè xuống, một hàng hình ảnh cứ thế biến mất trong tầm nhìn. Chu Hoằng bất chợt quay đầu nhìn Trương Cảnh Minh, biểu tình và ngữ điệu đều hết sức ác liệt, “Anh làm cái gì!” Trương Cảnh Minh không hề có vẻ không vui, trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi là sự ổn trọng trầm lắng vượt tuổi, anh lắc người Chu Hoằng một cái, nói “Cậu bình tĩnh một chút.” Đệt! Nếu chuyện này xảy ra trên người anh thì anh có thể bình tĩnh không?! Chu Hoằng thật muốn hét lên như thế, nhưng tâm trạng quá kích động, đầu lưỡi thắt lại, không cắn chết bản thân thì coi như hắn rất có lý trí rồi, ngực kịch liệt phập phồng, Chu Hoằng nghĩ tới Triệu Tả, tức giận ngập tràn nhất thời xông tới, gần như muốn cuộn trào ngập đầu hắn. Mà đúng lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, Chu Hoằng theo phản xạ đưa lên nhìn, là Tiểu Hữu. Nếu như cô ấy cũng nhìn thấy, vậy hắn có nên sống hay không? Siết điện thoại, đốt ngón tay đều trắng, Chu Hoằng cầm ngón ấn nút trả lời hai cái, tuy nhiên đều ấn trật, cuối cùng vẫn là Trương Cảnh Minh giúp một tay, mới bắt máy được. Nhưng điện thoại còn chưa dán lên tai, liền nghe thấy giọng nói tâm trạng không yên của người bên kia, “Những gì anh hai em nói là sự thật ư, anh thật sự là đồng tính luyến ái!” Chu Hoằng bối rối, cũng không biết có phải nghe ra hàm ý sâu xa trong đây hay không, vung tay ném điện thoại ra ngoài. Điện thoại bay vèo ra một quãng đường dài, đập lên tường một cái bốp rã thành ba khối, tán loạn dưới đất, sau đó bốn phía yên lặng. Trong đôi mắt của Chu Hoằng hiện lên màu máu, nhìn chòng chọc vào điện thoại đã tan nát ở chân tường, cứng đờ ra, sau đó đột nhiên nhảy lên, nhặt mảnh điện thoại lên bắt đầu ráp lại. Trương Cảnh Minh bị hành động của Chu Hoằng làm cho kinh ngạc, chờ khi đi tới, thấy hắn đã ráp xong điện thoại, màn hình điện thoại sáng, lỏng lỏng lẻo lẻo nhưng vẫn có thể sử dụng, anh thấy hắn gọi vào một số điện thoại, trên gương mặt tràn đầy vết thương là sự bình tĩnh dưới cơn thịnh nộ, có cái gì rất không ổn. Chu Hoằng hoàn toàn bỏ quên có người bên cạnh, chỉ chuyên chú nghe động tĩnh trong điện thoại, ngay khi đường dây đã nối, trong lòng bất ngờ lại thoát ra một ngọn lửa mạnh, đốt sạch hắn như muốn lấy đao chém người, “Triệu Đại Tả, mày con mẹ nó đang ở đâu!” Bên kia rất ồn, như là đang trong phòng đặt riêng, tiếng vui cười nổi giận mắng hết sức lớn, Triệu Tả đầu tiên là hơi im lặng, sau đó là cười quái dị, nói “Làm sao, Tiểu Chu mày trải qua một lần hưởng thụ cực hạn, hửm? Tìm gia chơi thêm một đêm?” Chu Hoằng suýt phun ra một búng máu, run rẩy cơ thể, lời nói thực sự là từ trong kẽ răng nặn ra, “Mày con mẹ nó đang ở đâu!” Bên kia lại im lặng, tựa hồ đang hồ nghi, trong giọng nói cũng chứa nét mất hứng, “Cắt, lửa này của mày cũng đốt quá chậm rồi, cách một ngày mới tìm tới, tụi mình đều là đàn ông, làm một lần cũng không tổn thất gì, hẹp hòi quá sẽ không tốt…” Tâm tình của Chu Hoằng triệt để bị lật ngược, siết nắm đấm vung lên tường, âm thanh cực mạnh vang lên, đoán chừng bên kia cũng nghe thấy, “Con mẹ nó mày đang ở đâu!” Đêm hôm đó tỉnh lại, Chu Hoằng quả thực bi phẫn dị thường, vừa nghĩ tới Triệu Tả là đã nghiến răng, nhưng so với việc tiết hận, hắn để ý danh tiếng hơn, cho nên mới không tìm tới cửa với một bồn lửa giận, nhưng lúc này lại khác, sự việc đã lòi ra, còn bóc trần triệt triệt để để, hắn cơ thể trần truồng tạo hình đủ loại xuất hiện trên mạng, mặc cho người chỉ trỏ đùa giỡn, mới nghĩ thôi, Chu Hoằng đã sắp tắt thở. Cúp máy, Chu Hoằng nhấc chân định đi ra cửa, lúc cất bước trước ngực bỗng nhiên có bàn tay cản lại, Chu Hoằng cũng không quay đầu, trực tiếp thô bạo đẩy ra, cũng không nói câu nào, chân dài giao thoa, người đã xông ra ngoài cửa.
☆ 3. Lần đầu gặp Khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên, chính là bốn phía rất sáng sủa, rất trống trải, sáng choang, Chu Hoằng cứ tưởng đang ở bệnh viện, nhưng vừa nhỏm người dậy nhìn, mới phát hiện hắn đang ở trong một căn phòng vô cùng không khiêm tốn, giường cực lớn, nằm ba bốn người như hắn cũng không thành vấn đề. Chu Hoằng ráng từ trên giường đi xuống, đưa tay sờ vết thương trên mặt, đã được xử lý rồi, xem ra hắn được chủ nhân của ngôi nhà sang trọng này cứu, trong lòng không khỏi tuôn ra một loại cảm kích không tính là quá tốt. Làm một người đàn ông, bị nhìn thấy vào lúc chật vật nhất, hơn nữa hiển nhiên đó còn là một người vô cùng có tiền, trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó chịu, huống chi Chu Hoằng lại là một kẻ sĩ diện. Muốn ra ngoài nói câu cám ơn với người nọ, trả lại tiền thuốc men, Chu Hoằng liền nhấc chân đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên thấy trên người không thích hợp, cảm giác kỳ dị che đậy dưới chỗ đau, vị trí cụ thể… Chu Hoằng mất tự nhiên giật giật chân, đến bên bàn rút mấy tờ khăn giấy, sau đó đưa tay ra sau cẩn thận vói vào trong quần. Lau một cái rồi lấy ra, Chu Hoằng liền ngớ người ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm đống chất lỏng sền sệt trên màu vàng sẫm trên giấy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thứ này, không cần động não cũng biết là thuốc mỡ, nhưng mấu chốt là… Chu Hoằng chậm chạm nhìn về phía cửa phòng, khóe miệng khẽ co quắp, đừng nói là người bên ngoài làm nha, mặc kệ có phải hay không, hắn đều, không tiếp nhận nổi… Mất nửa ngày làm kiến thiết tâm lý, chia ra hai bên nam nữ, dự đoán toàn bộ khả năng gặp phải tình huống lúng túng có thể nghĩ tới một lần, Chu Hoằng đành chậm chạp mở cửa phòng, nhưng khi hắn đi ra mấy bước rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, hắn vẫn ngẩn ra, quên sạch lời nói đã chuẩn bị xong. Chỉ thấy trong phòng khách lớn như vậy, có một cái bàn rộng lớn, trên bàn vô cùng sạch sẽ, chỉ có cái laptop Apple, cùng một ly cà phê trắng tinh, trên ly mơ hồ còn tỏa hơi nóng. Sau cái bàn, có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi, mày kiếm mũi cao, trên sống mũi đeo một cái mắt kính gọng đen dáng nhỏ, đôi môi gọt mỏng, khi khẽ mím môi có vẻ hơi bất cận nhân tình, diện mạo anh tuấn của ngoài dự đoán mọi người. Lúc này, nam nhân này đang không có biểu cảm gì mà nhìn Chu Hoằng, một tay đặt lên bàn mà gõ, một vẻ yên lặng là vàng. Chu Hoằng mất cả buổi mới hồi phục tinh thần, suy nghĩ đầu tiên chính là, ditme ông trời quả là không công bằng! Sau đó thì lại khó chịu, bởi vì nghĩ đến khăn giấy. Giơ tay lên làm một động tác mất tự nhiên, Chu Hoằng nhíu mày nói “Ừm… Cám ơn anh…” Tựa như nói không chủ định vậy, nửa ngày cũng không nói được cả câu hoàn chỉnh. Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu xuống, vẫn không có biểu cảm, “Không cần cảm ơn, tôi chỉ khiêng mấy bước mà thôi, muốn cám ơn thì cám ơn y tá của bệnh viện đi.” Giọng nói không giống với suy đoán, rất thành thục. Lúc này Chu Hoằng mới biết mình cả nghĩ quá rồi, đương nhiên là y tá kiểm tra cơ thể cho hắn, sau đó bôi thuốc, hắn lại đi đoán là người trước mặt bôi thuốc cho hắn, đúng là bị động kinh. Cơ mà lại nói tiếp, y tá kia nhất định là một hủ nữ nha… “À, vẫn cám ơn anh, chuyện đó,” Nghĩ đến khả năng nam nhân cũng không biết bí mật của hắn, Chu Hoằng đi nhanh mấy bước vượt đến trước bàn, đưa tay móc túi tiền, biểu cảm vô cùng thành khẩn, “Tiền thuốc men hết bao nhiêu?” Nhưng vừa mở ví ra nhìn, vậy mà trống không, chỉ còn lại có mấy cái thẻ bên trong, Chu Hoằng lập tức nghĩ đến đám người đã đánh hội đồng hắn, sắc mặt trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng khôi phục, không để lại dấu vết cất ví, giương mắt nói với nam nhân kia “Tiền trong tay tôi không nhiều lắm, vậy đi, anh đưa số điện thoại cho tôi, hôm nào mời anh ăn cơm.” Nam nhân kia từ đầu đến cuối đều không hề dao động, nghe Chu Hoằng nói xong, đầu tiên là khẽ ừ một tiếng, sau đó đứng dậy rời phòng khách, đi vào một căn phòng, cứ như là lục tung một lần rồi mới ra ngoài, trên tay cầm một tờ giấy nhỏ, có vẻ là danh thiếp. Chu Hoằng nhận lấy, cụp mắt nhìn nội dung bên trên, Trương Cảnh Minh, tổng giám đốc Địa sản Lục Nguyên, bên dưới là một số điện thoại. Thế mà lại làm kinh doanh bất động sản? Chu Hoằng thầm thổn thức, bởi vì chuyên ngành của hắn có liên quan tới kiến trúc, quản lý công trình, cũng đúng dịp ghê. Nhét danh thiếp vào túi, Chu Hoằng giương mắt nhìn về phía Trương Cảnh Minh, ngăn khóe miệng đang muốn cười, không muốn động vào vết thương trên mặt, vì vậy nụ cười thành hình có chút quái dị, “Hóa ra là sếp Trương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn chưa từng nghe nói đến Trương Cảnh Minh, lại từng nghe cái tên “Lục Nguyên” nổi tiếng này rồi, đây chính là công ty số một mà bao nhiêu tinh anh giới kiến trúc có bể đầu cũng muốn vào, có thể nói là vênh váo tận trời. Người có tự giác hài lòng như Chu Hoằng, đều không muốn thử, vào “Lục Nguyên” làm nhân viên gì đó. Nghe hắn gọi tổng giám đốc, còn nói ngưỡng mộ đã lâu, Trương Minh lại không chút phản ứng, đứng thẳng tại đó, gương mặt rõ ràng đẹp trai đến mức không giống bình thường, thế nhưng lại bày ra biểu tình yên lặng là vàng, còn đeo kính gọng đen, làm cho người ta có cảm giác lỗ mãng, cơ mà chỉ là một chút… “Tôi tên Chu Hoằng, một người không có việc làm.” Trước mặt cái người từ nhỏ đã cao hơn người khác một bậc, mà nói ra cái sự thảm thương của mình cũng cảm thấy tự tại đôi chút. Chu Hoằng tự hạ mình một phen, tâm trạng thả lỏng, thấy Trương Minh chỉ thản nhiên đáp ừ, cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, Chu Hoằng cũng không biết phản ứng ra sao, cứ thế mắt đối mặt nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng lại chịu thua trước, chỉ ra cửa, hơi khó xử nói “Ờm, tôi còn có việc, chào anh nhé, vẫn cám ơn anh đã ra tay cứu giúp, hôm nào nhất định mời anh ăn cơm.” Trương Minh khẽ gật đầu một cái, chậm nửa nhịp mới nói “Nếu có khó khăn, có thể tìm tôi hỗ trợ.” Chu Hoằng lập tức lộ ra biểu tình tụi mình là anh em tốt, cười đáp “Nhất định.” Thầm nghĩ, người này cũng lạ thật, nói chuyện không đầu không đuôi, tài sản không biết giàu có ra sao, mà vẫn khách sáo với một thằng nhóc vô danh như hắn, sơn trân hải vị ăn chán rồi, muốn nếm dưa muối bần cùng à, có điều hắn cũng không rảnh tốn thời gian với công tử hào phóng này đâu, vốn đã khác nhau một trời một vực, chỉ đứng chung thôi đã đủ khiến hắn mất tự nhiên rồi, lại còn có khó khăn thì tìm anh ta hỗ trợ? Chẳng phải đang tự khiến mình khó chịu sao. Ra cửa, đi vào thang máy, Chu Hoằng lại một lần nữa cảm khái ông trời bất công, mẹ nó chứ, ở tầng 28, cao thêm chút nữa là có thể tiện tay hái sao rồi á. Tiểu khu sang trọng tôn quý trong trung tâm thành phố, Chu Hoằng cả người toàn hàng đồng nát lắc lư bên trong, hắn ước gì mình rời đi nhanh một chút, nhưng trên người một xu cũng không có, đừng nói kêu xe, ngồi xe buýt cũng không thể, cũng may loanh quanh một lúc sau thì thấy một ngân hàng, liền bước nhanh đi vào. Nhìn tiền gởi ngân hàng đáng thương trong biên lai, Chu Hoằng khổ sở cười, cười cười, chợt nhớ tới một chuyện, lấy điện thoại ra xem lịch, quả nhiên, 16 tháng 9, là ngày hắn gửi phí sinh hoạt mỗi tháng cho ông nội. Lần này, ngay cả cười cũng không cười nổi nữa. Khi Chu Hoằng còn nhỏ, cha hắn do phạm lỗi lúc làm việc nên bị điện giật chết, không bao lâu mẹ lại chạy theo người khác, bỏ rơi một mình hắn chăm một ông lão sống qua ngày. Chu Hoằng có thể lên hết cấp ba đã vô cùng không dễ, cơ hồ là ép khô tiền dưỡng lão của tiểu lão đầu, sức khỏe cũng ngày càng yếu. Chu Hoằng khó chịu, không muốn tiếp tục đến trường nữa, tiểu lão đầu không đi làm, lại không có tiền, sức khỏe cũng không cho phép ông chạy tới chạy lui kiếm tiền, vì vậy tiểu lão đầu liền buộc Chu Hoằng tự kiếm tiền lên đại học. Trong lòng Chu Hoằng cũng rất vô vị, cái ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, dập đầu với tiểu lão đầu một cái liền xách túi lên mà đi. Từ đó về sau, mỗi tháng Chu Hoằng đều gửi cho tiểu lão đầu ba trăm đồng phí sinh hoạt. Tiền là do Chu Hoằng gia nhập vào đội sáng nghiệp* của trường kiếm được, cộng thêm trợ cấp hộ nghèo và học bổng, hắn vẫn sống được. *đội sáng nghiệp là một nhóm tập hợp những người bắt đầu dựng sự nghiệp, họ hợp tác với nhau, các hành động đều ảnh hưởng đến nhau Chu Hoằng không thích kinh doanh, quá mệt, nhưng trong trường cũng không có cách khác để kiếm tiền, cũng đành phải theo đội sáng nghiệp dầm mưa dãi nắng chạy tới chạy lui, cho nên vừa tốt nghiệp, Chu Hoằng cũng không gặp mặt tiểu thương phẩm này nữa, mà dựa vào số tiền còn lại sống phóng túng một đợt, thẳng đến cảnh giới này. Nghiêng người dựa vào máy rút tiền, Chu Hoằng mặt mày nghiêm túc, tiền thì nhất định phải gửi đi, đồng thời một phần cũng không thể thiếu, nhưng như thế, số tiền còn lại thì cũng không còn bao nhiêu nữa, chỉ sợ duy trì không được mấy ngày. Nếu tiền nhất định phải gửi, Chu Hoằng cũng không lề mề, quả quyết bắt đầu chuyển khoản, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã nghĩ tới chiêu cuối —— Chờ khi duy trì không nổi nữa, thì đến chỗ Lương Tử ở nhờ vài ngày, mà hắn, sẽ tranh thủ vào mấy ngày khổ sở này tìm được công việc. Lương Tử là anh em tốt của hắn, người hợp cạ nhất trong nhóm bạn đại học, đương nhiên sẽ không thấy hắn chết mà không cứu được. Nhớ tới chuyện tìm việc làm, Chu Hoằng bỗng nhiên lại loé linh quang, nhớ tới công tử hào phóng mới quen vừa rồi, anh ta làm địa ốc, mà hắn lại học quản lý công trình, cũng quá phù hợp rồi, nhưng lại nghĩ đến chiêu bài “Lục Nguyên” vàng chói lọi, Chu Hoằng lại có chút do dự, không phải chỉ có duyên một lần gặp thôi à, người ta cũng không cần nể mặt hắn đến mức thưởng cho hắn một công việc, nhưng do dự cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, là một người đàn ông, lề mề như đàn bà còn ra thể thống gì, huống hồ hắn cũng không phải kẻ dông dài. Vì vậy, Chu Hoằng cắn răng giậm chân, rút hết vài đồng còn lại trong thẻ, thừa dịp đang nhiệt huyết thì lấy danh thiếp trong túi ra, dựa vào số điện thoại trên rồi gọi đi, chờ tiếng “Tút” không dài không ngắn trong điện thoại đi qua, Chu Hoằng liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello từ bên kia nói “Xin chào.”
☆ 5. Ầm ĩ tại quán bar Từ trên xe bước xuống, Chu Hoằng đi thẳng vào sâu trong quán bar, trên đường đi tiện tay nhặt lên một chai rượu, đến cửa ghế lô, nhấc chân can đảm đạp một cái, chỉ thấy cánh cửa kia lắc lư hai cái, cả đống người bên trong đều trừng lớn mắt nhìn qua. Chu Hoằng chỉ đảo mắt liền thấy Triệu Tả đang ngồi trăm đám người, thấy gã đang nâng ly rượu trước mặt, ý cười trong mắt còn chưa tan hết, thấy hắn đến chỉ hơi đánh giá hắn trên dưới một lần, liền lớn tiếng hỏi "Hê, nhìn mày chật vật kìa, chẳng lẽ..." Còn chưa dứt lời, Triệu Tả đã đổi sắc mặt, bởi vì thấy Chu Hoằng giơ chai rượu đập mạnh lên tường, nắm phần còn lại chỉ vào gã. "Con mẹ mày!" Mắng một câu, Triệu Tả nhanh chóng nhảy dựng lên, cũng chộp lấy chai rượu. Chu Hoằng lệ khí đầy người, vô cùng kinh khủng, nhưng khí thế có mạnh đi nữa cũng không chống lại được đối phương nhiều người, không chờ hắn tới gần Triệu Tả, mới nửa đường thì đã bị cản lại ấn lên tường, chai rượu vỡ cũng bị cướp đi. "Ditme, ai đây, lại chạy tới đây dọa người?" Một tên tóc vàng nhổ một bãi đàm xuống đất, loạng choạng đi về phía Chu Hoằng đang bị đặt trên tường, "Gan to nhỉ, chán sống rồi?" Chu Hoằng dùng sức giãy giụa, không nhúc nhích được, gương mặt lại bị tóc vàng tát mạnh hai cái, cơn tức giận trong lồng ngực trong chốc lát không còn cách nào xìu xuống, gương mặt căng như khối xi măng, đôi mắt sung huyết nhìn chòng chọc Triệu Tả không thả, "Buông ra!" "Mày kêu buông liền buông à, cửa muốn đá thì đá à, mày là Quan Nhị Gia hay gì?" Tóc vàng nắm tóc Chu Hoằng đập đầu hắn lên tường hai phát, "Mày có giỏi thì mày tránh thử xem, gào thét cái gì?" Người chung quanh bắt đầu vui cười ồn ào. Chu Hoằng huyết khí cuồn cuộn, tiếng rống từ trong cổ họng vang lên kèm với giãy dụa, sức lực rất lớn lại làm cho mấy người kiềm chế hắn lui ra sau một bước. Mấy người này thấy kinh hãi, mặt mày căng cứng, không khỏi đều bắt đầu chơi ác hơn, mày một đấm tao một đá mà đánh. Thần kinh của Chu Hoằng đã bị phẫn hận chiếm đoạt, chỉ là đánh thôi mà, kiên cường trong ngực cũng sắp được hắn nâng lên thật cao, nửa điểm chịu thua cũng không có. Tóc vàng phấn khởi, Triệu Tả lại nhíu mày, ngăn lại tóc vàng cũng muốn lên, cười ha hả nói "Anh Tiểu Long, đây là bạn tôi, vì chút hiểu lầm nên tìm tôi trả thù, phá hủy hứng thú của mấy anh em, thật ngại quá." Ngụ ý là, bán gã cái mặt mũi, không nên làm khó Chu Hoằng. Chu Hoằng phun một ngụm nước bọt trộn lẫn tia máu, hai mắt nhìn thẳng Triệu Tả, một vẻ hận không thể nuốt sống gã, hoàn toàn không cảm kích. Chân mày Triệu Tả nhíu thành chữ xuyên, gã mắng một tiếng, một bước dài tới, đập mạnh lên đầu Chu Hoằng một cái, "Mày ra vẻ cho ai xem, muốn cướp của đốt nhà, tao cho mày cướp của đốt nhà!" Vừa nói chuyện, lại vừa đập một cái, "Muốn tao chết à, mẹ mày có đến mức đó không!"
Edit MạnTên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》Nhãn Tình hữu độc chungNhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một ngày mình lại thảm như thế này....Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã!Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?!Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin!Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười!Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì...
☆ 5. Ầm ĩ tại quán bar Xuống xe, Chu Hoằng đi thẳng vào sâu trong quán bar, trên đường đi tiện tay nhặt lên một chai rượu, đến cửa phòng riêng, nhấc chân can đảm đạp một cái, chỉ thấy cánh cửa kia lắc lư hai cái, cả đống người bên trong đều trừng lớn mắt nhìn qua. Chu Hoằng chỉ đảo mắt đã thấy Triệu Tả đang ngồi trong đám người, thấy gã đang nâng ly rượu trước mặt, ý cười trong mắt còn chưa tan hết, thấy hắn đến chỉ thoáng đánh giá hắn trên dưới một lần, rồi lớn tiếng hỏi “Hê, nhìn mày chật vật kìa, chẳng lẽ…” Còn chưa dứt lời, mặt Triệu Tả đã đổi sắc, bởi vì thấy Chu Hoằng cầm chai rượu đập mạnh lên tường, nắm phần còn lại chỉ vào gã. “Con mẹ mày!” Mắng một câu, Triệu Tả nhanh chóng nhảy dựng lên, cũng chộp lấy chai rượu. Chu Hoằng lệ khí đầy người, vô cùng kinh khủng, nhưng khí thế có mạnh đi nữa cũng không chiếm được ưu thế vì đối phương có nhiều người, không chờ hắn tới gần Triệu Tả, mới nửa đường đã bị cản lại ấn lên tường, chai rượu vỡ cũng bị cướp đi. “Ditme, ai đây, lại chạy tới đây dọa người?” Một tên tóc vàng nhổ một bãi đàm xuống đất, loạng choạng đi về phía Chu Hoằng đang bị đè lên tường, “Gan to nhỉ, chán sống rồi?” Chu Hoằng dùng sức giãy giụa, không nhúc nhích được, gương mặt lại bị tóc vàng tát mạnh hai cái, cơn giận trong lồng ngực không có cách nào xìu xuống ngay được, gương mặt căng như miếng xi măng, đôi mắt sung huyết nhìn chòng chọc Triệu Tả, “Buông ra!” “Mày kêu buông là buông à, cửa muốn đá thì đá à, mày là Quan Nhị Gia hay gì?” Tóc vàng nắm tóc Chu Hoằng đập đầu hắn lên tường hai phát, “Mày có giỏi thì mày tránh thử xem, gào thét cái gì?” Người chung quanh bắt đầu vui cười ồn ào. Chu Hoằng huyết khí cuồn cuộn, tiếng rống từ trong cổ họng vang lên kèm với giãy dụa, sức lực rất lớn lại làm cho mấy người kiềm chế hắn lui ra sau một bước. Mấy người này thấy kinh hãi, mặt mày căng cứng, không thể không chơi ác hơn, mày một đấm tao một đá mà đánh. Thần kinh của Chu Hoằng đã bị phẫn nộ chiếm đoạt, chỉ là đánh thôi mà, kiên cường trong ngực cũng sắp được hắn đẩy lên thật cao, nửa điểm chịu thua cũng không có. Tóc vàng phấn khởi, Triệu Tả lại nhíu mày, ngăn tóc vàng đang muốn nhào lên, cười ha hả nói “Anh Tiểu Long, đây là bạn tôi, vì chút hiểu lầm nên tìm tôi trả thù, phá hủy hứng thú của mấy anh em, thật ngại quá.” Ngụ ý là, nể mặt gã tí, đừng làm khó Chu Hoằng. Chu Hoằng phun một ngụm nước bọt trộn lẫn tia máu, hai mắt nhìn thẳng Triệu Tả, hận không thể nuốt sống gã, hoàn toàn không cảm kích. Chân mày Triệu Tả nhíu thành chữ Xuyên, gã thầm chửi tục, bước dài tiến tới, đập mạnh lên đầu Chu Hoằng một cái, “Mày ra vẻ cho ai xem, muốn cướp của đốt nhà, tao cho mày cướp của đốt nhà!” Vừa nói, lại vừa đập, “Muốn tao chết à, mẹ mày có đến mức đó không!” Gương mặt xanh mét của Chu Hoằng co rúm, hai cánh tay bị trói buộc mạnh mẽ vung sang hai bên, sau đó cơ thể bất chợt bổ nhào về trước, giống như dã thú nổi giận, dọa mọi người hét lên, liền vội vàng giữ chặt hắn. “Triệu Đại Tả mày là thằng chó, mày con mẹ nó làm chuyện đéo phải người làm!” Sắc mặt Triệu Tả hết sức khó coi, gã dò xét liếc nhìn tóc vàng đang xem náo nhiệt, cũng nổi điên “Câu này nếu mày nói vào hôm qua thì tạm được, hôm nay hết hiệu quả rồi, mày hăng cũng chậm quá, tao không có hứng thú chơi với mày nữa.” Chu Hoằng như muốn phun ra búng máu tươi, cố kéo cơ thể bị giữ chặt muốn nhào lên, biểu tình đã là phẫn nộ cuồng bạo khó nói nên lời, thấy người chung quanh đều nhìn thẳng vào Triệu Tả, có người còn hỏi gã “Nhóc con rốt cuộc mày đã làm chuyện thất đức gì, nhìn dáng điệu như muốn đồng quy vu tận với mày á.” Mặt Triệu Tả đen thui, đá người đoán bậy kia một cái, “Liên quan đéo gì đến mày!” Sau đó gã nhìn về phía Chu Hoằng, có ý khuyên bảo, “Nếu trong lòng mày khó chịu thật, muốn liều với tao, tụi mình tìm hôm khác, hôm nay thì không được, đám bạn của tao đang ở đây, thôi thì, mày về trước đi, chờ tao gọi điện thoại cho mày, tụi mình giải quyết riêng.” Ồ, gã nói câu này thật dễ nghe. Chu Hoằng cười lạnh, nhe hàm răng dính máu, “Triệu Đại Tả con mẹ mày, sau lưng làm ra chuyện cặn bã đó, bên ngoài thì giả mặt chó, so ra năng lực tao thua mày, tao với mày phải giải quyết trong ngày hôm nay, còn phải ở chỗ này!” Nghe vậy, tóc vàng có phản ứng đầu tiên, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, tiến lên một bước nắm tóc Chu Hoằng ác độc nói “Nhìn không ra thằng này cũng có cốt khí đó, cố ý kiếm chuyện đúng không, hôm nay anh Long tao đây sẽ cẩn thận xem thử, mày con mẹ nó giải quyết như thế nào!” Lời còn chưa dứt, cánh tay đã giơ lên. Mắt Chu Hoằng sáng dị thường, hắn nhìn chằm chằm nắm đấm của tóc vàng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm sao tránh để giảm thiểu thương tổn cao nhất, đồng thời trong lòng nghĩ, dù hôm nay bị đánh không ra hồn gì, hắn cũng sẽ không cảm thấy thê thảm, bởi vì so với việc bị khuất nhục, dằn vặt trên da thịt cũng có thể khiến hắn giải thoát đôi chút. Chu Hoằng thừa nhận, hắn đang tìm đánh. Nhìn chằm chằm nắm đấm đến gần trong gang tấc, Chu Hoằng rất nhanh nghiêng đầu sang một bên, cũng không cảm thấy có cái gì rơi xuống, mới quay đầu nhìn qua, mà vừa nhìn, thì không khỏi thầm kinh hãi. Trên cổ tay tóc vàng đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bàn tay kia thon dài mạnh mẽ, rất đẹp, mà chủ nhân bàn tay, lại là người vừa mới quen hôm nay, Trương Cảnh Minh tổng giám đốc của “Lục Nguyên”. Chu Hoằng không thể nói là không kinh hãi, mà thấy Trương Cảnh Minh ăn mặc như lúc nãy thì không tự chủ nhíu mày, người này đúng là rảnh quá, vậy mà đuổi theo hắn tới đây, kính không đeo, đồ không thay, áo sơ mi trắng nhàn tản, là phái đoàn ở nhà. Tóc vàng vô cùng kinh ngạc khi có người dám ngăn cản hắn, xanh mặt nhìn ra đằng sau, nhưng khi thấy gương mặt không dao động của Trương Cảnh Minh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chậm rãi thu hồi nét dữ tợn trên mặt, cựa khỏi trói buộc trên cổ tay quan sát Trương Cảnh Minh, “Anh là ai?” Khí tràng của Trương Cảnh Minh không tầm thường, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này có lai lịch, không dễ đắc tội, cho nên giọng của tóc vàng không tự chủ cũng có hơi mềm. Trương Cảnh Minh lại không hề ý thức được, nghiêng người ngoắc tay về hướng cửa, trong phòng riêng lập tức có một vài người tiến vào, đồng phục cà vạt, trang phục đều khá chính thức, như là người trong quán bar này, người dẫn đầu rất cường tráng, mặt mày tao nhã không giống kẻ hiền lành. Bao gồm cả Chu Hoằng, người trong phòng riêng nhìn thấy cảnh này, đều sửng sốt ngớ người, sau đó nhìn sang Trương Cảnh Minh, chỉ thấy anh tùy ý ra hiệu, nói với nam nhân mặc đồng phục dẫn đầu “Mấy người này gây sự ở đây, các anh xem rồi xử lý đi.” Nói không rõ ý, cũng không có biểu cảm gì, giống như ông chủ đang ra lệnh, cứ nhìn phản ứng của nam nhân mặc đồng phục đi, vừa khách sáo vừa xa cách, bộ chẳng phải đang xem anh ta là ông chủ à. Chu Hoằng nhìn thấy Trương Cảnh Minh vòng qua tóc vàng, nắm cánh tay của mình rồi kéo ra bên ngoài, bọn người giữ chặt hắn hiển nhiên cũng giống hắn, đều có chút không hiểu, mới vừa sửng sốt, Chu Hoằng đã bị thuận lợi kéo ra khỏi phòng riêng. Ngồi trong xe, Chu Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ gương mặt bầm dập, nét mặt và nhịp hô hấp đều hết sức bình thường, hoàn toàn không giống một người thân thể kiêm tinh thần đều bị thương nặng. Trương Cảnh Minh thỉnh thoảng thoáng nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Tính cách của Chu Hoằng quật cường như con gián vậy, phải nói một hai chớp mắt luẩn quẩn trong lòng từng có trong nội tâm hắn, đều tan thành mây khói sau một phen xung động và giày vò đó rồi, còn lại, gần như chỉ là không cam lòng và không chịu thua thôi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn liên tục nghĩ, món nợ này, hắn sớm muộn phải đòi lại gấp bội. Trương Cảnh Minh lại lần nữa cứu hắn, ngẫm lại quả là tang thương, lúc gian nan nhất, bên cạnh mình không phải bạn tâm giao, mà là một công tử hào phóng vừa kết bạn được một ngày, trong một ngày, vô năng và khuất nhục gì đó đều bị anh ta nhìn thấy hết. Chu Hoằng cười bi thảm, như thế cũng tốt, so với bại lộ tất cả trước mặt người quen, bị một người xa lạ nhìn thấy, trong lòng hắn dễ tiếp nhận hơn một ít. Đảo mắt nhìn Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng không khỏi cong khóe môi, người này phong hoa nội liễm, có sự ổn trọng trầm lắng không hợp với độ tuổi, tạo cảm giác lầm lì, cũng khó có thể tưởng tượng một người trẻ tuổi có tiền như vậy lại có tính cách thế này, nói thật, Chu Hoằng rất ghen tị, nếu như người này táo bạo một chút thì hoàn hảo rồi… Xem ra quả thực là mình bạo phát quá dọa người, như muốn đổ máu với người khác vậy, làm người ta lo lắng, mới khiến cho người ta cố ý đuổi tới, nghĩ đến đây, Chu Hoằng cảm thấy thật ngại ngùng, đang muốn nghiêng người nói chuyện với anh ta, lúc thoáng đảo mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Chu Hoằng rùng mình, lập tức nằm úp sấp lên cửa sổ quan sát, chờ khi thấy rõ, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu ngón tay đặt tại trên cửa sổ cũng trắng bệch.
làm đến khi em biết mới thôi