Anh cũng có cả ánh mắt thâm tình khiến người ta động lòng. Trong đôi mắt đen như cất giấu sự vui vẻ, đáy mắt có cả sự ấm áp lẫn ý cười. Chỉ là một tấm ảnh tĩnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh, cả sức sống hăng hái như cây bạch dương dưới ánh nắng. Một con người như vậy, bất luận là ở đâu, đều là ánh sáng trong trẻo, rực rỡ.
Thâm Tình Trong Mắt Anh Chương 70 Chương trước Chương tiếp Toàn Tư Vân từ nhỏ đã thông minh, trầm tính hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Có lẽ hồi đó không hẳn là trầm tính, mà là im lặng. Bà ta thà nhìn kiến bò hai ba tiếng đồng hồ cũng không chịu đi chơi cùng đám trẻ xung quanh.
Chương 20. Chương trước Chương tiếp. [Fang: Ghê gớm thật, dám hát cái bài cấp hai đó trong quán bar cơ đấy? Chắc cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra cái bài đó. Tớ cứ tưởng trước đây cậu hát tặng người ta bài "Tay không hái trăng" là đủ trẩu (*từ lóng của giới trẻ
Một số học sinh thân thể không tốt, rời khỏi trường thi rồi đổ bệnh nặng là chuyện thường tình. Nếu như Tề Nhan không có ăn kỳ dược mà người đeo mặt nạ đưa để ức chế thân phận nữ tử, thân phận nàng tất nhiên là không thể giấu được.
Chương 3. Chương trước Chương tiếp. Diệp Mông còn chưa về đến nhà đã nhận được tin nhắn wechat từ Phương Nhã Ân. [Fang: Tớ nhớ ra rồi, cả mấy quán ăn ở con hẻm đó đều đã chuyển đi nơi khác. Đúng như cậu nói, tiệm cua kia kinh doanh ế ẩm nên đã thuê một cái
Christian Eriksen Eriksen hiển nhiên là cái tên đầu tiên nằm trong danh sách này.bác sĩ của U19 Việt Nam cho rằng cần theo dõi để tiếp tục đánh giá tình trạng của chấn thương trước khi có thể chụp phim để xác định rõ hơn.Họ phàn nàn rằng các quan chức Bayern không trả
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình , chương 712 của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
V1Wg. Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc Kinh. Cô về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm đăng 20 giờ thứ 2,3,4,5 hằng tuần.
5 năm tháng 10, 2019“Mông Mông, mau đến đây cắt hành tây!” Từ trong bếp truyền ra tiếng gọi lớn.“Vâng!” Diệp Mông lười biếng đáp lại, vứt điều khiển sang một bên, đi vào phòng bếp, cô út đang bỏ từng con cua vào trong nồi, Diệp Mông xắn tay áo bước đến, lắc đầu nhìn vào trong nồi “Thảm quá.”Cô út thấy kiểu làm bộ làm tịch của cô, trợn mắt “Thế lát nữa cháu đừng có ăn.”“Thế thì cháu còn thảm hơn đấy.” Diệp Mông cười đùa nói “Thật ra, ở Bắc Kinh nhiều năm vậy rồi, nhớ cô với bà nội thì không bao nhiêu mà chỉ nhớ mỗi món cua này của cô thôi ạ.”Cô út đậy nắp nồi lại, mắng cô “Không phải hồi xưa toàn nói với cô và bà là ông chủ ngày nào cũng mời mày ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị loại khỏi danh sách hải sản tươi ngon rồi? Đừng có nói là không giống vị cô làm, từ nhỏ giờ cái miệng mày là khéo nịnh nhất, không bao giờ nói gì thật lòng, tin mày cô đi đầu xuống đất.”Diệp Mông cười cười, không nói gì, tha phương ở Bắc Kinh mà, sung sướng hay khổ sở, thật hay giả gì chỉ mình cô rõ. Trong nhà không ai ủng hộ cô một mình giữa Bắc Kinh, Diệp Mông cũng không muốn kể thật để họ thêm đau lòng. Bỏ hành lên thớt, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng “Cắt thế nào ạ?”Cô út biết mấy năm nay ở Bắc Kinh cô chưa vào bếp lần nào “Tùy con, cắt thành thịt luôn cũng được.”Phập! Diệp Mông dứt khoát cắt một dao xuống, lẩm bẩm nói “Thế thì lại tiết kiệm tiền quá.”“Đợi lát nữa bà đến...”Cô út ở đằng sau vừa thuần thục xắt gừng cho vào nồi, vừa nhẹ nhàng nhắc “Con đừng có cãi nhau với bà, khó khăn lắm mới về nhà một lần, đừng có làm trò cười cho hàng xóm. Người đàn ông này điều kiện cũng không tồi, bà cũng đã làm rất nhiều việc.....Tiểu Lưu ở ủy ban nói chỉ cần con thích, đêm nay sẽ vì con mà tăng ca.”Bà nội chưa hỏi cô, đã tự ý dẫn người ta đến nhà.“Con cũng thật sự cảm ơn cậu ấy,” Diệp Mông lơ đãng nhìn vào trong nồi “Bỏ chút rau thơm vào cua đi cô, tương ớt đâu ạ?”Diệp Mông vừa bước vào bếp đã loay hoay không ngừng.“Ngay phía sau tay con.” Cô út đẩy con người vướng víu này ra, nhịn không được nói “Cua cua cua, cả ngày chỉ biết có ăn cua, thông minh mấy cũng dùng vào việc ăn cua. Đi ra đi ra, đừng ở đây cản đường cản lối cô nữa.”*Cơn mưa mùa thu đến không hề báo Mông bị đuổi khỏi bếp, chán nản bước đến cửa sổ nhìn mưa rơi như hàng ngàn con nhện giăng tơ, che giấu cái nặng nề của nơi này, khiến người ta không thở được.“Cô Diệp làm việc gì ở Bắc Kinh?”Diệp Mông quay đầu, không gian lặng im bỗng xuất hiện tiếng nói của người đàn ông phía sau lưng cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, từng cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thành thục, trầm ổn. Tuy không gọi là đẹp trai, nhưng cũng tính là sáng sủa. Ở cái trấn nhỏ này, như vậy là rất ổn rồi. Nhưng kiểu thành thục trầm ổn này, lại không phải kiểu mà cô ta nói chuyện không hề giấu diếm, có gì nói nấy, có nhiều lúc, lại chỉ đứng im lặng hút thuốc. Có thể nhìn ra, anh ta vì áp lực kinh tế mới đồng ý kết hôn để ở vậy, không biết bao nhiêu đời nhà Diệp Mông đã phải mang dòng máu độc tôn, cả ba người cô của cô đều không thể sinh con, bây giờ đều đã ly hôn. Chỉ có mỗi mình bố Diệp Mông có thể sinh ra cô, không may là năm đó nhà nước bắt kế hoạch hóa, bố cô lại nằm trong biên chế, chỉ được sinh một con, nếu không sẽ bị đuổi việc. Do đó, Diệp Mông cứ vậy trở thành cháu độc đinh trong may, bà nội cô không trọng nam khinh nữ, cả nhà ai nấy cũng yêu thương, che chở cô. Diệp Mông học xong đại học ở thủ đô, cả nhà đã sắp xếp để cô có thể về quê làm việc, kết hôn, sinh con, dù thế nào cũng quyết không để cô ở lại Bắc Kinh.“Tôi đi làm thuê.” Diệp Mông xoay người, tò mò hỏi “Bà tôi đã hứa cho anh bao nhiêu tiền, anh mới đồng ý kết hôn với tôi?”Nhà Diệp Mông không khá giả gì. Nhà họ Diệp ở trong trấn bị xem là quý tộc thất thế, truyền thuyết bí sử cũng nhiều vô số kể, đến bây giờ ở trấn, trong mấy buổi hội trà của đám thư sinh vẫn còn nhắc đến chuyện xưa nhà họ Diệp. Nói đơn giản thì là hồi ông cố nội cô còn sống, cả nhà cũng được xem như có tiền có thế. Nhưng sau khi ông cố nội mất, họ Diệp âm thịnh dương suy, không còn người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi cả gia tộc, cho nên tụt dốc đến nay. Mà nữ quyến trong nhà vẫn chưa tin nổi chuyện đó, vẫn còn sống trong thời huy hoàng ngày xưa, nhất là bà nội cô, một mực ép Diệp Mông phải ở lại trấn, thà làm cô tiểu thư nghèo túng chứ không muốn cô phải làm thuê khổ sở ở tận Bắc quý tộc nhà họ Diệp đã thất thế nhiều năm như vậy, nhưng có một chuyện vẫn phải duy trì, đó là nếu bên trai muốn đến ở rể, thì sẽ trở thành bù nhìn sống thật sự. Sau nhiều lần được mấy người cô khuyên hết lời, cuối cùng bà nội mới không ép người ta đổi họ để ở rể nữa, nhưng đứa con sinh ra buộc phải mang họ Diệp. Những chuyện khác bà đều có thể thỏa hiệp, riêng họ của đứa cháu thì không.“Đúng ra mà nói thì, tôi chỉ là xin bác trai cho vay mà thôi.” Người đàn ông đứng bên lan can, biểu cảm vẫn trước sau như một “Sau khi hai chúng ta kết hôn, không cần tôi phải mua nhà mua xe, hơn nữa bác trai còn nói sẽ giúp tôi mở tài khoản vay theo kiểu nhân viên. Ngoài ra, bà nội cô nói, căn nhà của tổ tiên ở phía Nam có thể đứng tên chúng ta, có điều phải đợi sau khi chúng ta 50 tuổi.”Diệp Mông “Đó là cái nhà tranh thôi, anh chưa đến 50 tuổi nó đã sập từ lâu rồi.”Người đàn ông mặc vest không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, ngẩn người, tàn thuốc không kịp gạt rơi xuống áo và lan can, nước mưa khiến áo thấm một vệt nhỏ. Anh cũng không để ý đến chiếc áo, chỉ nhẹ nhàng xin lỗi “Thật ngại quá, hay là ngày mai tôi tìm người đến sơn lại lan can này?”Diệp Mông nhìn anh hai giây, thầm đánh giá anh một hồi lâu mới nói “Được, cảm ơn. Có điều tôi thấy chúng ta hợp làm bạn hơn. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện vay tiền của anh.”Cô út bưng trà ra tiếp khách, thấy Diệp Mông bước xuống lầu, vội gọi lại “Con đi đâu đấy?”“Phương Nhã Ân bị gãy chân, con đi thăm.” Diệp Mông không quay đầu, chỉ đáp lại qua loa.*Phương Nhã Ân và cô là bạn học cấp ba, là chị đại, đã bỏ học ngang để đi làm thuê ở Thâm Quyến từ hồi đó. Sau khi quay về thị trấn, cô ấy kinh doanh một tiệm Âu phục. Hai người từ bé đã mặc chung cái yếm mà lớn lên. Nhà họ Diệp chịu nhiều lời tai bay vạ gió ở trong trấn, Diệp Mông từ bé cũng đã là cái bia sống cho người ta nhằm vào, chỉ có Phương Nhã Ân là thay cô đánh lại mấy đứa thích bắt nạt giờ, Diệp Mông cùng cô gái gãy chân, Phương Nhã Ân đang điên cuồng chơi giải mật thất trong quán game. Chơi đến phòng thứ ba, ông chủ đã vội vã xin hai người số điện thoại để lần sau có mật thất mới liền mời hai người đến sau khi ra khỏi phòng, đến bãi đỗ xe, Phương Nhã Ân mới nhớ ra hỏi “Đúng rồi, không phải tối nay cậu xem mắt à? Sao tự dưng chạy đến đây chơi giải mật thất?”Diệp Mông hơi dừng bước, lùi lùi ra sau, xác định vị trí này cách xa tầm đánh của Phương Nhã Ân mới nói vòng vo “Tớ nói đi bệnh viện.”“Đi bệnh viện làm cái gì?” Phương Nhã Ân nghĩ ra rồi, con nhỏ này chắc chắn lại lấy cô ra làm lý do, từ nhỏ đến lớn đều là “Nhã Ân bị cảm”, “Nhã Ân té cầu thang”, “Nhã Ân đi lạc”, đủ thứ lý do.“Cậu bị gãy chân.” Diệp Mông nói xong liền cong chân bỏ Nhã Ân xù lông nhím “....Cậu ngứa đòn đúng không!!! Có phải bà nội cậu nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn tớ đều sống rất lay lắt không?!”Dám lấy Phương Nhã Ân ra làm cớ cũng chỉ có Diệp Mông. Phương Nhã Ân từng là chị đại, tuy bây giờ đã rửa tay gác kiếm nhưng cả trấn vẫn không ai dám chọc vào Nhã Ân tức đến mức lên xe là muốn hút một điếu thuốc, có điều tìm mãi không thấy bật lửa đâu, đành vứt điếu thuốc đi, đạp ga, thuận miệng hỏi cô “Lần này về mấy ngày?”Diệp Mông ngồi ở ghế phụ, lại tặng cho cô một quả bom “Tớ nghỉ việc rồi.”Xe bỗng phanh gấp một cái, Diệp Mông không kịp phòng bị, ngã nhào về phía trước, bị khung ảnh con trai Phương Nhã Ân đập mạnh vào đầu.“................” Diệp Mông mặt không biểu cảm “Cậu kích động cái gì, có phải là tớ mang thai đâu.”“Mẹ nó, đang làm sếp ngon lành,” Phương Nhã Ân nhìn cô chằm chằm “Mắc mớ gì nói nghỉ là nghỉ hả?”“Công ty mời đến một người mới bên đối tác, chen vào ngay vị trí của tớ, nói gì mà trợ lý mới, sau đó lấy đi hết tất cả các đề án vất vả bao năm nay của tớ, khiến tớ mất đi hết quyền hành. Boss không có ý kiến gì, tớ đành bỏ việc thôi.”Phương Nhã Ân lại phanh kít xe lần Mông nổi khùng “Cậu lái xe đàng hoàng đi, tớ đã khấu đầu với con trai cậu hai lần rồi đấy, cậu mà còn phanh gấp nữa tớ gọi cậu là mẹ à.”“Đừng nha, bố cậu còn độc thân, gọi thế thì ngại lắm.” Phương Nhã Ân cười lớn “Nói chứ, sếp cậu có ý gì đây, cậu ở công ty nhiều năm vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, huống hồ, mấy năm nay cậu đều vì công việc mà liều mạng.”“Đúng thế.” Diệp Mông tựa vào lưng ghế “Nhưng người mới nói, sếp tớ sợ tớ vượt mặt sếp nên mới làm ra trò đó.”Đêm về, đường chật, xe vào thành phố lại nhiều, Phương Nhã Ân không ngừng lách trái lách phải “Nghe kiểu này, giống như là Câu Khải cố ý để họ đuổi cậu đi? Mẹ nó, thế còn nhà cậu thì sao?”“Nhà nào?”“Không phải cậu đến nằm mơ cũng mơ mua được một căn biệt thự ở Bắc Kinh rồi đón bà với cô đến ở à! Không phải nói năm nay có thể mua ba căn chung cư à?”“Không mua nữa, hơn nữa, nhà tớ cũng chỉ được mấy người phụ nữ với nhau, có mua thật rồi họ cũng không đi.” Diệp Mông nhìn mưa rơi ngoài đường, nói “Với cả, lần này tớ về, không định đi nữa.”Xe đi qua siêu thị, Phương Nhã Ân dừng mua bật lửa, người đứng xếp hàng đợi tính tiền dài dằng dặc. Diệp Mông ngồi trong xe nhìn đám thanh niên côn đồ ngồi xổm bên đường hút thuốc. Đây là chuyện thường ngày ở trấn Mông đã sớm ngán ngẩm cuộc sống chậm rì ở đây, nhưng cũng chán ghét cuộc sống tranh chấp nơi đô mới giành hết quyền hành của cô, Câu Khải lại không thay cô đòi lại công bằng, Diệp Mông cảm thấy tâm huyết bấy lâu nay đành cho chó gặm thật rồi. Nếu bên đối tác không mở miệng, cô cũng sẽ chủ động nghỉ Nhã Ân hút xong điếu thuốc mới lên xe, vừa lấy nước hoa từ túi xách ra vừa nói với cô “Cậu thật sự định không đi nữa? Phải nghĩ cho kỹ đó, ngày xưa cậu học cật lực năm năm mới đậu đại học, không phải là để đưa bà và cô rời khỏi chỗ này sao? Diệp gia nhà cậu đã thất thế bao nhiêu năm rồi, không dễ gì mới có được cậu là bắt đầu khởi sắc, có tiền đồ, giờ cậu lại cho nó quay về nguyên trạng rồi.”Trấn Ninh Tuy nhỏ, nhưng người lại nhiều, tai bay vạ gió ngập trời, từ nhỏ Diệp Mông đã cảm nhận được sâu sắc. Hồi bé, bài kiểm tra điểm 0 của cô còn bị người ta dán nơi lề đường, trong trấn đều khinh thường nhà cô âm thịnh dương tận bây giờ, vẫn có người nói, Diệp Mông ấy à, là cái đứa con gái kiểm tra xơi trứng ngỗng của nhà họ Diệp? Ông nội Diệp cũng xui thật đấy, con trai thì vô năng yếu đuối, sinh ra ba đứa con gái lại không có con, khó khăn lắm mới có đứa cháu, thì lại là con vịt giời. IQ thì bình thường, học năm năm cấp ba mới thi đậu đại Nhã Ân không cảm thấy IQ của Diệp Mông bình thường, chỉ là cô trời sinh thong dong, lười tính toán so đo mà thôi.“Bà nội tớ là người có chết cũng muốn chết ở đây, tớ khuyên không nổi, bà còn mong tớ kết hôn, sinh con, giữ hương khói nhà họ Diệp mà. Thôi vậy, tớ không muốn về Bắc Kinh nữa, ở đây tìm việc.” Diệp Mông nói thêm “Đúng rồi, lát nữa dừng ở con đường phía trước đi.”Phương Nhã Ân cũng lười khuyên, chuẩn bị khởi động xe “Đi đâu?”“Đến ngõ nhỏ ăn cua.”Phương Nhã Ân bất lực “IQ của cậu dùng để ăn cua hết đấy à. Nhưng hôm nay không được, chồng tớ không có nhà, không ai kèm con trai học. Hôm khác nha, tớ mời.”“Con trai cậu chưa lên mẫu giáo, làm bài tập gì?”“Con người này, đầu óc không nhớ gì cả, con tớ lên tiểu học rồi. Hơn nữa bây giờ con nít phải đua nhau ghê gớm lắm, tớ không thể để con mình thua từ vạch đích được. Con nhà ông Vương cách vách còn bắt đầu biết nói chuyện bằng tiếng Anh rồi đấy.”“Thôi được rồi.” Diệp Mông vốn cũng không định đi cùng cô “Vừa hay, tớ đi một mình, ăn xong lại đi dạo vòng vòng, nói không chừng lại gặp được định mệnh. Xa nhà nhiều năm rồi, cũng không biết những cậu em ở trấn lớn lên có đẹp trai không.”“Chậc chậc, cậu quá cố chấp với tình chị em rồi.” Phương Nhã Ân cười lắc quán cua cũ đã dời đi, cũng không dán địa chỉ mới, cả con hẻm trông vô cùng vắng này, cả thị trấn bao phủ bởi màu đen, đèn đường thưa thớt, có khi mặt trăng lại còn sáng hơn, mới giúp cô nhìn rõ phương Mông chuẩn bị đến công viên phía đối diện dạo một chậm rãi nhìn quanh, bên đường không có em trai nào, nhưng lại thấy mấy bác già đang luyện thái cực quyền, nhìn vô cùng nhàn nhã, vui đi thẳng đến tận bên bờ hồ, thấy có một hơn là, cô thấy cua trước, sau đó mới phát hiện bên cạnh cua là bên hồ không có đèn, nhưng trăng lại sáng vằng vặc, soi sáng mặt hồ không gợn chỉ có chút ánh sáng ấy, Diệp Mông cũng đủ thấy món cua đang được nấu bên hồ...Và một cậu thanh niên hình như còn trẻ, chắc là một em mặc một bộ đồ đen, ngồi trên lan can, áo khoác kéo lên thật cao, đầu đội mũ tai bèo màu đen. Sau đầu còn ướt sũng, từng giọt nước đọng trên tóc tí tách rơi xuống, phía sau lưng cũng thấm nước, như thể vừa tắm xong đã bị gọi đến biết tại sao, bóng người cao lớn, hơi cúi đầu này lại khiến Diệp Mông cảm thấy có chút đáng thương, như là một con cún hoang không có nhà để về như phát giác ra được điều gì, chàng trai vốn đang vùi đầu trong áo bỗng ngẩng đầu lên, lộ chiếc cằm gầy và chiếc khuyên tai lóe lên dưới trăng. Những tên bấm khuyên ở trấn này rất nhiều, nhưng nhìn thanh cao, cấm dục như vậy thì lại không hề trai nhìn về phía Diệp Mông, ánh mắt ướt sũng vừa ảm đạm vừa buồn, nhìn như tâm tình rất phức tạp.“Gì đấy?”Cún hoang nói chuyện rồi, giọng nói rất hay, như mang cả vị thanh thuần của nước bên hồ, như là rượu dưới mặt trời chói chang, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại rất nhẹ nhàng, chỉ là có hơi khàn khàn, hình như cổ họng bị Mông ban đầu là ngây ra, nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không người, chỉ có tiếng lá cây, cũng không có điện thoại để anh có thể nói chuyện với ai, trời thì tối, một con kiến qua đường cũng không có, chỉ có cô.“Còn nhìn nữa là thu phí đấy.” Ánh mắt lạnh lẽo của cún hoang nhìn qua.“............”Diệp Mông kinh ngạc chớp chớp mắt vài cái, mấy em trai bây giờ cũng nhỏ nhen, kiêu ngạo thật đấy.“Cô còn có chuyện gì không?”Được rồi, Diệp Mông ho nhẹ một tiếng, dù sao sở trường của cô cũng là da mặt dày.“Xin hỏi, cậu có...”“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì?” Cún hoang bất ngờ liếc cô một cái, mắt hơi híp lại, ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn “Bận rồi, cúp đây.”Mà lúc này, Diệp Mông mới thấy rõ dây tai nghe màu đen lộ ra từ cổ áo ra là đang gọi điện thoại?Ba phút trước.“Anh Tiểu Dữ.”“Gì đấy?”“Máy tính của anh ở đâu, cho em mượn cái phần mềm, em xem một chút.”“Còn xem1 nữa là thu phí đấy.”“Đừng vậy mà, là chuyện nghiêm túc....”“Cậu2 còn có chuyện gì không?” Anh ngắt lời.“Quỷ keo kiệt! Đừng có lúc nào cũng nhắc tiền vậy chứ!”“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì? Bận rồi, cúp đây.”...........Không khí im lặng trở lại, mặt hồ lãng đãng gợn sóng, đầu thu, cả trấn đều yên tĩnh, cả tiếng chó sủa cũng không hoang tháo tai nghe xuống, vắt trên cổ áo. Dưới vành mũ là khuôn mặt lạnh lùng, viền môi rõ nét, ngồi trên lan can cúi đầu liếc nhìn cô, dường như rất quen với kiểu được con gái đến gần chào hỏi.“Muốn xin wechat à?”“Không phải.” Diệp Mông không thích kiểu con trai này lắm, nhất thời nhanh trí đáp “Đây là địa chỉ quán cua.”- -Xem và nhìn trong tiếng Trung cùng một chữ 看Cậu, cô và các đại từ xưng hô chỉ đối phương khác như trong tiếng Trung đều dùng một từ 你
Đánh giá từ 7 lượt Bạn đang đọc truyện Thâm Tình Trong Mắt Anh của tác giả Nhĩ Đông Thỏ Tử. Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa hoặc Từng Nghe Giọng Nói Của Anh của cùng tác giả.
Editor Sắc TeamVăn án Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm túc.
Diệp Mông vừa lên xe, nhìn thấy tin nhắn “ừ” lãnh đạm của Lý Cận Dữ, tâm tình không hiểu sao bỗng phấn khởi hẳn lên, như thể trong lòng mình có chú cá nhỏ đang nhảy nhót rất sung sướng. Ai nói tình chị em không hạnh phúc chứ, chọc ghẹo bạn trai đúng là quá hạnh phúc, chỉ có ai phải đứng nhìn hai người show ân ái mới là không hạnh phúc thôi.[Mông Có cần kịch bản không? Em lập tức gửi anh ngay.][LCD Không][Mông Được rồi, 5 phút nữa, đến ngay.]Diệp Mông vừa lái xe vừa để cảm xúc miên man, lát nữa phải giãy dụa một chút, dù cho bạn trai mình rất mê hoặc lòng người, đã hôn rồi thì không thể nào kháng cự lại, nhưng ít nhất hôm nay, cô phải miễn cưỡng phản kháng một chút để tăng độ kích thích, có nên tặng anh ấy một cái tát như trong phim không nhỉ?Quên đi, Lý Cận Dữ chắc chắn sẽ tưởng cô điên rồi. Hơn nữa cô cũng không nhanh hơn hay chậm hơn, vừa đúng 5 phút, xe Diệp Mông đã đỗ trước khu nhà, còn nhấn còi báo cho Lý Cận Dữ biết rằng cô đã đó cô xuống xe, đi dọc theo mái hiên màu xám trắng. Thời điểm này đúng là náo nhiệt, khắp nơi trong con hẻm đều là sạp hàng, hai ba người ngồi lại với nhau, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, chơi cờ, ai ai cũng là người già tinh thần khỏe mạnh, không thấy một khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi nào. Chỉ có một người khác loài kia thôi. Diệp Mông vừa rẽ qua, một con cá khô đâm thẳng vào mặt cô, hầy, ở đây còn có người lấy cá khô ra làm kiếm luyện thái cực quyền cơ đấy. Vẻ mặt ông lão lúc này rất nghiêm nghị, không vui với sự xuất hiện của cô ở đây, trừng mắt nhìn cô, rồi đứng thẳng dậy, tung chiêu quét ngang bắt cô nhường Mông cẩn thận nhích đến khi Diệp Mông mang tâm trạng kích động đến tận trước cửa nhà Lý Cận Dữ mới phát hiện cửa nhà anh để mở. Có một bà cụ đang đứng trước nhà anh, Lý Cận Dữ mặc bộ áo quần ở nhà sạch sẽ, một tay đút túi, một tay đưa hành cho bà, ngẩng đầu thấy cô đứng ở cửa lớn nên không đóng cửa lại, trực tiếp xoay người đi bà cụ đi rồi, Diệp Mông mới tiến vào rồi khóa luôn Cận Dữ lết đến ngồi trên sofa, đầu đội tấm mền màu xám, nhìn như người còn chưa ngủ đủ, không tỉnh táo cho đóng lại, căn phòng rất tối, rèm cũng luôn bị kéo chặt, chỉ có một chút ánh sáng le lói tiến vào từ sau vườn, khiến căn nhà u ám được nhận một chút tia sáng. Trong nhà rất ẩm, tường cũng loang lổ, đồ đạc còn có mùi mốc lên. Nhưng chỉ cần Lý Cận Dữ vẫn ngồi ở đó, cô cứ cảm thấy nơi này như là thiên Mông bước đến, vừa ngồi xuống đã lấy tấm mền trùm lên nửa người anh, chỉ chừa lại đầu tóc lộn xộn và cặp chân dài miên man. Diệp Mông đau lòng xoa xoa đầu anh “Bảo bối, còn buồn ngủ à?”Lý Cận Dữ cuối cùng có chút sức lực, cúi đầu ừ một tiếng, rồi cởi chăn trên người xuống, cong người, mắt mơ màng lấy điếu thuốc từ trên bàn lên, cúi đầu châm lửa, nhả khói như sương. Đầu óc anh dường như cũng tỉnh táo lên đôi chút, ánh mắt cũng đã không còn mơ màng nữa. Anh một tay kẹp thuốc một tay cầm bật lửa bật lên bật xuống không ngừng, hơi nghiêng đầu, đôi mắt ủ rũ mà thâm tình, bất động nhìn Diệp Mông thật Mông bị anh nhìn thất thường như vậy, tim đập thình thịch, cướp lấy điếu thuốc trong tay anh, dập đi “Mới ngủ dậy đừng hút thuốc, em bóc quả quýt cho anh nhé?”Lý Cận Dữ lúc này ngoan đến lạ, “ừ” một tiếng, ngón tay vẫn chơi cái bật lửa, im lặng chờ cô bóc Mông nhìn ngọn lửa nơi đầu ngón tay anh, vừa không tập trung bóc quýt vừa hỏi “Anh học đâu ra kiểu chơi bật lửa đó thế?”“Mỹ.”“Ồ. Còn từng sống ở Mỹ nữa? Xem ra nhà anh không phải giàu bình thường đâu nha.”Lý Cận Dữ cười cười miễn cưỡng, thực ra anh nghĩ, nếu Diệp Mông biết anh ở Mỹ sống mấy năm người không ra người, có còn dám ức hiếp, trêu ghẹo anh như hôm qua không?Có điều hổ nằm yên lâu ngày, rồi cũng sẽ nhầm tưởng bản thân là giả vờ làm con ngoan trò giỏi nhiều năm như vậy, thật ra bản thân vẫn luôn không hiểu, rốt cục con người ở Mỹ mới chính là anh, hay một Lý Cận Dữ da trắng mắt to ngây thơ ngoan ngoãn mới là anh. Hoặc có lẽ, trời sinh anh vốn đã có hai tính cách trái ngược. Nếu không thì tại sao Lý Lăng Bạch lại nói anh là mầm mống tội ác cơ chứ?Lý Cận Dữ không đáp, vứt bật lửa sang một bên, có chút lười biếng kéo cô qua, cúi đầu hôn lên môi Mông bỗng cảm thấy sai sai, nhẹ đẩy anh ra “Không phải kiểu đó nha bảo bối, có kêu anh dịu dàng như thế đâu, anh không biết cưỡng hôn à? Kiểu rất dữ dội tàn nhẫn ấy, mặc kệ tất cả, không có tính người. Nào, em làm mẫu cho anh xem.”Lý Cận Dữ ngồi thừ ra, bất động nhìn cô, không nói gì, nhấc tay lên, ý bảo cô làm Mông thầm thở dài một hơi, sao lại tìm ra một tên khù khờ trong chuyện hẹn hò thế Mông vừa thất vọng nghĩ vậy, vừa rất thô bạo kéo anh nằm xuống sofa, hai tay nắm lấy cổ áo anh, kéo sát vào người mình, bất chấp tất cả cắn lên môi anh, đầu lưỡi tiến vào trong, nhắc nhở “Mở ra.”Lý Cận Dữ rất nghe lời mở miệng Mông trợn trắng mắt “Lý Cận Dữ, anh anh anh anh anh ăn tỏi!!!”Lý Cận Dữ cười đến không ngưng được, ôm cô vào lòng, đoạn này Diệp Mông cũng không cần diễn nữa rồi, thật sự muốn đẩy anh ra cho bằng được. Lý Cận Dữ mặc kệ, siết chặt cô vào ngực, tay nắm lấy cổ tay cô, không hề khách khí chiếm lại thế chủ động, xoay người đè cô lên sofa, Diệp Mông nghiêng đầu trốn nụ hôn của anh, Lý Cận Dữ cắn lên cằm cô một cái, máu huyết trong người Diệp Mông như đông lại, chỉ nghe anh trầm thấp nói một câu “Trốn cái gì?”Diệp Mông tê tái cả người, đầu như muốn nổ tung, để sống sót chỉ còn cách liên tục cầu xin “Bảo bối, anh đi đánh răng đi được không....”“Không được.” Anh vùi đầu vào cổ căn phòng mờ tối, hai người cận kề tiếp xúc, yên tĩnh, không một tiếng động, đến mức có thể nghe thấy tiếng chổi loẹt xoẹt ngoài đường, Diệp Mông bị đè lên bởi một người đàn ông thân hình cao lớn, cảm thất máu huyết sôi Cận Dữ vẫn lạnh lùng, thản nhiên, ngón tay miết cằm cô, hai mắt nhìn nhau, đưa hơi thở lại gần, mang theo giọng nói mơ màng vừa tỉnh ngủ “Nói em sai rồi.”“Em sai rồi, bảo bối.” Diệp Mông dịu giọng, thổi vào tai anh.“Gọi “anh à” đi.”Diệp Mông kê cổ lên sofa, lộ phần cổ trắng nõn, tóc dài xõa ra trên sofa, mắt ươn ướt, không biết là vì lúc nãy sợ quá, hay vì nhìn bộ dáng mạnh mẽ chiếm lại thế thượng phong của anh mà cười ra nước mắt, cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhận sai “Em sai rồi, anh à.”“.............”Lý Cận Dữ xoay người đi xuống, vừa mang dép lại vừa mắng “Quá thiếu khí phách.”Lý Cận Dữ đi đánh răng tiện tay khóa luôn cả cửa phòng tắm. Diệp Mông ôm cánh cửa, rất không giữ giá gọi “anh anh anh anh anh” liên hồi. Lý Cận Dữ tắt nước, vừa ngậm kem trong miệng vừa ra mở cửa, dựa vào bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa lãnh đạm nhìn cô “Im đi được không, không biết còn tưởng con chó nhà anh biến thành gà rồi.” 1Diệp Mông cười vui vẻ, không thèm quan tâm lời anh nói “Hôm nay chúng ta sắp lịch thế nào đây ta?”Anh súc miệng xong, đáp “Em nói xem.”Diệp Mông bước đến, ôm lấy eo anh, cằm vùi vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh nói “Em chỉ muốn ở nhà với anh nguyên một ngày, chỉ cần ôm như thế này là được rồi.”Tay đánh răng của Lý Cận Dữ ngừng lại, cũng không đẩy cô ra, để cô ôm thoải mái. Còn hơi nâng tay lên, quay đầu để súc miệng, mặc kệ bọt kem đánh răng còn vương trên khóe miệng, mở vòi nước ra vừa rửa bàn chải đánh răng và cúi đầu nhìn cô, cười cười “Lúc em ở cạnh mấy người bạn trai trước, cũng dính lấy họ thế này sao?”Diệp Mông lắc đầu “Em chỉ thế này với anh thôi, anh tin không?”Có quỷ mới tin. Lý Cận Dữ cất bàn chải vào ly, cười châm chọc “Em nghĩ anh có tin không?”Lý Cận Dữ về lại phòng thay một bộ quần áo khác, còn cố ý khóa cửa lại. Diệp Mông nhìn bộ dáng cẩn thận đề phòng này của anh, suýt chút nữa cười đau cả bụng, ở bên ngoài không nhịn được đùa anh “Nói thật với anh, tổ tiên em là sư phụ phá khóa đấy, mấy cái loại khóa này của anh không phòng được em đâu, lúc nào em cũng có thể phá ra cho anh xem, tin không?”Người bên trong không thèm để ý đến cô, mấy giây sau, cửa lại mở. Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo nỉ đi ra, rõ ràng còn chưa mặc xong, vừa mở cửa vừa chỉnh lại áo, cổ áo ngoài còn xộc xệch đè lên cổ áo sơ mi trắng bên trong, mang đến hai lớp áo, phòng ai vậy chứ.“Em không sợ bị anh đánh, thì cứ cạy cửa đi.”Phòng anh rất nhỏ, không có chỗ ngồi, một cái tủ to, hai giá chất đầy sách, còn có cả chiếc đàn điện lẻ loi nằm trong góc nhìn không ăn nhập gì với căn phòng. Lý Cận Dữ ngồi trên cái ghế bên cạnh đàn điện, Diệp Mông chỉ đành ngồi trên giường đối diện đàn điện, hai người vừa hay lại đối diện Mông phát hiện điều kỳ lạ nhất ở chàng trai này, chính là cứ thay bộ đồ khác là cả người lại nhìn có tinh thần hẳn lên. Bất kể có mệt đến thế nào, đầu tóc có rối đến bao nhiêu, nhưng cứ rửa cái mặt rồi lộ ra vầng trán cao là đã thấy có tinh thần hẳn, khung nền đen càng khiến khuôn mặt anh trắng lên, lộ ra yết hầu sắc tai bên phải sáng lên, nhưng vì làn da trắng lạnh mà nhìn vừa vô lại vừa gọn gàng, trong sạch. Con người này đúng là cứ tùy ý chỉnh lại bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Đồng hồ trên tường tích tắc từng tiếng Cận Dữ lười biếng dựa vào tường, chân thả lỏng, nhìn cô một hồi, chắc là cảm thấy vô vị quá, mới mở đàn điện tử lên đánh “BOOM BOOM BOOM” ba tiếng, gọi cô hoàn hồn “Định cùng nhau ngồi giết thời gian như này thật à?”“Ngày mai em lên thành phố rồi, anh không muốn nhìn em nhiều hơn một chút à?” Diệp Mông chống tay lên giường, nói với anh.“Nhìn nhiều hơn thì em sẽ không đi nữa chắc?”“Anh không muốn em đi à?” Diệp Mông lộ vẻ ngạc nhiên vẫn vui mừng “Thế mà anh không nói sớm.”Lý Cận Dữ bình thản dựa vào tường, không nói lời nào, đầu ngẩng lên, vì giá để đàn cao nên anh cứ phải ngẩng lên nhìn cô thật lâu, ánh mắt như tinh cầu màu đen, vô cùng thâm trầm cứ thế nhìn Mông cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng bản thân là một người phụ nữ có chính kiến, hoàn toàn không phải kiểu người tùy tiện, làm gì cũng có giới hạn của bản thân, trong lòng không biết là có ngọn đuốc hay nước thánh, mà trong ánh mắt luôn có sự kiên định không gì cản cứ ở trước mặt anh, cô lại lộ ra vẻ người phụ nữ nhỏ bé. Nhìn như không cam tâm tình nguyện bị anh nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại cứ luôn dễ dàng bị anh nắm giữ. Lý Cận Dữ nói “Anh nói anh không muốn em đi, em sẽ không đi sao?”Diệp Mông bước đến, vụng về gõ một giai điện lên đàn, Lý Cận Dữ cố gắng lắm mới nghe ra được là “twinkle twinkle little star”.Ngữ khí đĩnh đạc của cô lúc này như bị áp chế trong tiếng nhạc, nhưng lại vô cùng chân thành “Thì cũng không phải công việc quan trọng gì lắm, số tiền tiết kiệm của em cũng có thể nuôi sống bản thân hiện tại, cùng lắm thì thi vào một cơ quan nào đó trong trấn, nếu anh thật sự không muốn em đi, chắc chắn em sẽ ưu tiên anh trước mà, bảo bối.”Lý Cận Dữ cười, lấy cái tay đang đánh đàn của cô ra “Thôi được rồi, em cứ đi làm ở thành phố đi. Anh cảm thấy bây giờ như thế cũng rất tốt, vẫn nên từ từ phát triển. Hơn nữa bà cũng sắp bắt đầu hóa trị đợt hai rồi, anh cũng không có thời gian suốt ngày ở cạnh em giết thời gian.”Sự thất vọng của Diệp Mông không nằm ngoài dự kiến, cô biết Lý Cận Dữ cậu nhóc này vô cùng kiêu ngạo, nhất định sẽ không mở miệng kêu cô ở lại. Hơn nữa, trong lòng Lý Cận Dữ, bà là người quan trọng nhất không ai sánh bằng, cô không chừng còn chưa quan trọng bằng con chó vàng ngoài Mông trầm ngâm hồi lâu, tự châm cho mình một điếu thuốc, tỏa khói lượn lờ trong căn phòng nhỏ, hỏi anh “Có biết hát tiếng Quảng không?”“Muốn nghe bài gì?”“Tùy anh.”Tiếng Quảng của anh cũng rất chuẩn, Diệp Mông cảm thấy nên thu hồi lại câu nói ngày trước rồi, không phải anh hát không có cảm xúc, mà là lười mang cảm xúc vào bài Mông phát hiện Lý Cận Dữ thuận tay trái. Ngoại trừ ăn cơm bằng tay phải, lúc anh ôm cô, lúc anh đánh đàn, đều ưu tiên tay trái. Anh đánh đàn rất qua loa, nhưng ít nhất là hát nghiêm túc. Lý Cận Dữ không cúi đầu nhìn nhạc phổ, dùng một tay tấu lên. Cả người lười biếng dựa vào tường, mắt cũng mơ màng, nhưng lúc nhìn cô, ánh mắt ấy lại thâm tình đến lạ, đây chính là ưu thế bẩm sinh của anh. Nếu không phải Diệp Mông từ lâu đã cảm nhận được sự vui thích khi hẹn hò cùng cún hoang thì đã không cố chấp với tình chị em thế này Mông bị ánh mắt thâm tình của anh hấp dẫn, hoàn toàn sa vào ánh mắt đó. Còn thêm cả việc không biết anh có cố ý hay không mà hát bài “Born to be wild”, nhìn vô cùng gợi cảm. Ánh mắt cô không thể rời khỏi người anh, dứt khoát ôm chân ngồi xuống đất, chìm đắm trong ánh mắt anh. Không biết tại sao, Diệp Mông cảm thấy không khí như ngưng lại, bốn bề như có mũi kim, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm lên da cô. Dưới ánh mắt khiến người ta muốn trầm mê, muốn nghẹt thở kia, cô cẩn thận hấp thụ lấy hơi thở của đối phương.“Vẫn cứ biết rằng, tình yêu khiến ta không còn ngày mai, tình yêu như con sói đói, miệng lưỡi có ngọt ngào đến mấy, thử bước vào trò chơi của nàng rồi sự thật sẽ bị phơi bày, tình yêu như con sói đói, hà tất phải ôm lấy rồi say đắm, nàng chắc chắn sẽ tặng ta một vết thương để làm kỷ niệm....”Tiếng nhạc đã dừng rất lâu, căn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng chim hót, như nghe được cả tiếng tuyết trắng rơi xuống, đọ sắc cùng mùa xuân. Hai người họ như hai lữ nhân cô độc, cũng giống như hai du khách dạo chơi trên ngân hà xa lánh thế nhân, cuối cùng cũng tìm được sự an ủi giữa hiện thực, nói cho tất cả những người đang trầm luân giữa thế tục, bọn họ giống Mông đứng ở góc tường, hút một điếu thuốc, giữa làn khói mờ mịt, cô nâng cằm anh lên, như dùng hết tất cả những dịu dàng xưa nay chưa từng có đặt một nụ hôn lên môi anh. Căn phòng yên ắng bỗng chốc nóng lên như lò sưởi, chỉ nghe thấy tiếng hôn phát tiết giữa hai khí tan rã, hai người vẫn lao vào nhau, an ủi cho nhau.“Lý Cận Dữ, em không đùa giỡn anh.” Cô nâng mặt anh lên, vừa hôn vừa nói.“Ừ.” Anh hôn đáp lại.1 Chữ anh 哥 phát âm giống tiếng gà kêu.
thâm tình trong mắt anh